Mỗi ngày tôi mỗi đứng vươn cao. Nhiều lá xanh đã đứng thẳng lên hóng những làn gió mát lành từ phía sống Sài Gòn thổi vào. Tôi cảm nhận được sự tươi mát. Tôi cảm nhận thấy hơi nước của con sông phía xa mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy, nơi có các chị lục bình lững lờ trôi theo con nước.1. Nghe tiếng sột soạt, thân tôi đụng vô mấy anh chị cùng nằm trong cái bịch nhỏ. Tôi thấy thân mình nhẹ nâng và đung đưa. Tôi, một hạt sen nhỏ bé cùng với các anh chị bị đổ ra trên sàn nhà vằn vện và loang lổ. Những hạt bụi nhỏ li ti trên sàn nhà bắt đầu bám vào lưng tôi nhột nhạt. Những luồng gió của buổi trưa hè nóng bức phả vào như muốn luộc chín tôi.Chị chủ nhà đi ra với một cái chén nước nhỏ, một con dao đầu bén nhọn. Tôi hoang mang và hoảng hốt đến tột độ, chị ta sẽ làm gì tôi? Chị ta sẽ đập nát tôi ra bằng con dao chuôi màu vàng kia chăng! Chị ta dìm tôi vào cái chén nước kia để nấu chín tôi chăng! Tôi không hề động đậy được, người tôi tê cứng như đá. Tôi muốn lăn đi trốn thoát khỏi bàn tay chị. Chị ta không thể đụng được vào tôi! Tôi không muốn chị ta đụng vào người tôi với ngón tay nhuộm xanh đổ lòe loẹt. Tôi cố quan sát những cử chỉ của chị. Chị nhặt tôi lên bằng ba ngón tay thon dài. Cử chỉ nâng niu nhè nhẹ làm tôi bớt sợ. Chị xoay qua, xoay lại và đặt tôi xuống sàn nhà.Tôi cuống cuồng khi tay phải của chị cầm con dao bén nhọn, chị nâng tôi lên, đưa mũi dao vào đỉnh đầu tôi và khoét gọt. Tôi đau điếng và kêu la thảm thiết. Tôi dần mất đi một phần da thịt trên cơ thể mình. Chị can thiệp quá đáng của chị vào cơ thể tôi! Chị ta làm gì tôi thế này! “Cô hãy dừng lại, hãy dừng khoét gọt tôi nữa”. Tôi đau, đau đến tất cả các tế bào nhỏ bé ở sâu bên trong mà chị ta không nghe thấy tiếng kêu gào trong tuyệt vọng của tôi. Những mảng da thịt tôi bắt đầu rớt trên sàn nhà tung tóe. Tôi gầm gừ như con thú hoang bị nhốt và sẻ thịt, tôi có khác gì chúng đâu. Mảng da thịt tôi vẫn đang bị xẻ đó thôi và nó sẽ vĩnh viễn lìa xa tôi. Da thịt tôi sẽ bị quét sạch, bị đổ vô thùng rác bên ngoài. Tôi đau đớn và ngất lịm.Làn nước lạnh thấm dần vào đầu và toàn thân. Một cảm giác êm ái và dễ chịu mới bắt đầu xuất hiện, cảm giác được nâng niu trong làn nước chứ không phải cảm giác nâng niu tôi lên để xẻ da thịt trên bàn tay nõn nà. Tôi bực tức và tỉnh lại sau mười phút thoát ra từ bàn tay ma quái kia. Trong làn nước, tôi cố gắng mở mắt nhìn. Tôi hoảng hốt khi thấy các anh chị tôi cũng bị vạc mất phần da thịt trên đầu như tôi. Họ nằm đó và chưa tỉnh. Tôi tự hỏi mình: sao chị kia không có lòng từ bi với chúng tôi nhỉ, mà lòng từ bi của chị là gì mà bỏ chúng tôi vào đây! Chị ta hại chúng tôi, chị ta vui? Chị ta vui khi được bỏ chúng tôi vào đây? Chúng tôi, ngay lúc đau đớn này, không vui trong cái phòng phục hồi sức khỏe bằng nước âm ấm và ngột ngạt ngợp thở này! Tôi chán ngấy! Tôi lại lịm đi trong đau đớn và tuyệt vọng trong chén nước kinh hãi.Tôi mơ màng trong ánh sáng huyền ảo và lung linh phía xa. Tôi vui đùa cùng những mảng mây trắng đang phảng phất trên bầu trời. Những cảm giác tự do bay nhảy, thích thú hồn nhiên ngắm nhìn những cánh rừng xanh ngát, ngắm nhìn bờ biển dài êm đềm và phẳng lặng, tận hưởng mùi mồ hôi nồng nàn của đất và nước hàng ngàn năm trước để rồi tôi thành hạt sen nhỏ bé và đen cháy như ngày nay.Bảy ngày sau, kể từ ngày tôi bị xẻ thịt, tôi tỉnh lại hẳn. Tôi mở mắt ra nhìn làn nước ngâm mình bao quanh. Cơ thể tôi như giãn nở ra. Lớp da bên ngoài bị ngâm nước lâu ngày gần như bị mềm nhũn, muốn lộ ra một lớp da khác đang chực chờ trong tôi để bung ra. Đầu tôi dần được nâng cao hơn trong cái thành chén nước. Tiếng rên rỉ của anh chị tôi không còn thảm thiết.Ánh sáng bên ngoài ô cửa lờ mờ. Con chim sẻ đang tìm những con sâu dưới mái tôn lạnh lẽo. Tôi cố gắng mở mắt, tôi càng cố gắng mở to hơn thì lớp da ngoài tôi càng bong tróc và nứt nẻ. Cơ thể tôi đang thay đổi, đang chuyển hóa. Mầm non cong cong như lưỡi câu bắt đầu nhú ra dài hơn kiếm tìm ánh nắng của buổi sáng. Tai tôi nghe rõ hơn giọng níu no của em bé đang tập nói trong phòng, tiếng đồ chơi của em bé. Tiếng va chạm, tiếng rơi rớt khô khốc trên sàn nhà. Sự kiên nhẫn của tôi trong bảy ngày chịu đựng bởi đau đớn và ngụp lặn trong chén nước này để nay tôi nghe được âm thanh rõ ràng hơn. Tôi nhìn thấy ánh nắng đẹp hơn, những mảng mây trời ung dung như bước chân chú tiểu đang thiền hành. Tôi tự thấy trong lòng viên mãn.Hôm nay trăng sáng, trăng soi đến tận gốc rễ của tôi vừa mới nhú ra. Cái ánh trăng như những sợi chỉ quyện chặt tôi trong những ý nghĩ, những mong cầu, những chiêm nghiệm, những sự khác biệt, những gì tôi đã qua,… như một cuốn phim dài lan man nhiều tập. Tôi sợ hãi: sợi chỉ kéo dài và cuốn theo những thước phim vô hồn, không ý nghĩa. Trong quá khứ tôi bị phơi khô bỏ vô bịch im lìm và khô héo. Tôi bị vạt đầu, đau đớn và căm hận cũng đã qua. Tôi muốn cắt đi sợi chỉ níu tôi về với quá khứ. Tôi muốn nhìn vào thực tế những gì đang thay đổi của tôi trong hiện tại. Mầm non tiếp tục nhú ra và đang vươn cao hơn.Vẫn là chị ta với dáng gầy gò, da dẻ nhợt nhạt. Chị hòa một thứ đất dinh dưỡng pha với nước. Chị đổ tất cả cái hỗn hợp đen đen và lợn cợn đó vào chậu sành lớn rồi bỏ tôi vào. Cái mùi hôi hôi, tanh tanh của những thứ tạp chất làm tôi choáng ngợp. Sự tối tăm trong lớp đất bùn lắng đọng xuống đáy chậu bao chùm và níu chặt thân thể tôi. Tôi cố ngóc đầu lên và mở mắt để nhìn ra không gian bên ngoài. Chị bông súng trong chậu kế bên đang khoe những cánh hoa hồng nhạt bén nhọn. Màu hồng nhạt hòa vào những tia nắng úa vàng cuối cùng của buổi chiều. Chị bông súng vẫn lắc lư, đung đưa trong gió như chào một thành viên mới, một thành viên non nớt, loài hoa từ bi. Xa hơn, chị sen hồng với dáng đứng thẳng tắp khẽ đung đưa ba bốn lá như bắt tay. Chị chào tôi qua làn gió nhẹ. Tôi cảm thấy mình an tâm và không còn bị cô độc trong cái khu vườn nhỏ này. Trong tôi, vài cọng dễ non dưới chân bám vào lớp bùn nhầy nhụa, tôi cố vươn mình thêm cao hơn.Màn đêm buông xuống, chúng tôi im lặng để hít thở không khí tốt lành của khu vườn. Sương đọng trên lá rơi xuống tạo ra tiếng lõm bõm đều đều như tiếng chuông chùa từ xa vọng lại. Cơn gió khẽ thổi như những bước chân của những linh hồn tăm tối tạt ngang ngay trên mặt nước. Cơn gió tạo thành các đợt sóng li ti như mời gọi tôi vươn lên để nhìn thấy rõ hơn ánh sáng trong đêm tối. Tôi cố gắng nhìn vào làn nước bao quanh mình, gạt ra những lớp màng còn nổi lợn cợn lúc chiều. Những mảng tơi dừa to lớn và nặng nề bắt đầu đọng xuống dưới chân. Tôi hút các chất vi lượng cần thiết và vừa đủ. Tôi ấp ủ ý định vượt thoát mặt nước trong cái chậu này. Có tiếng bước chân lọet xoẹt. Tiếng dép miết xuống những viên gạch nhỏ trong vườn. Bước chân của chị chủ. Bước chân càng lộ rõ, càng rõ hơn. Tôi ngẩng lên nhìn, chị nhìn xuống tôi với ánh mắt trìu mến. Ánh mắt chị như hỏi thăm tôi trong môi trường mới có thoải mái không, có cảm thấy khó chịu gì không, có cần chị đổ thêm nước hoặc bớt nước ra không,.. Tôi ngắm nhìn chị trong yên lặng, tôi chấp nhận những gì chị mang lại cho tôi, một mầm non nhỏ bé. Chị ngồi xuống, đưa tay nhấc bổng tôi lên trên mặt nước. Chị ngắm nhìn tôi dưới ánh trăng lờ mờ của đêm tối. Chị vuốt ve cái mầm non nhỏ bé của tôi nhú ra được hơn mười xen-ti-mét. Cái thân gầy đét của tôi đang nằm trên tay chị. Vài cọng tóc bị gió cuốn, tạt vào thân tôi nhồn nhột. Tôi nói “cảm ơn chị”. Chị nhoẻn miệng cười, cái cười của người thỏa mãn, cái cười của người tự hào đã làm cho một mầm non có một cuộc sống khởi đầu tốt đẹp. Chị đặt nhẹ tôi vào chậu và chỉnh lại tư thế tôi đang đứng. Tôi như muốn níu kéo tay chị ở lại trong nước với mình. Tôi muốn níu lại cái cảm giác được người khác chăm sóc và nâng đỡ. Tôi muốn nhìn thấy chị và ở trong lòng bàn tay âm ấm. Chị chủ là người đã có gia đình, chị ở nhà này đã tám năm với người chồng điên dại và vũ phu. Cuộc sống của chị như ngục tù bởi những lời lẽ thô tục và những cái tát nổ đom đóm mắt từ tay ông chồng mang lại, mỗi lần ông ta nhậu xỉn. Khuya hôm nay trăng sáng, hai con gái chị đã ngủ, chị lại tìm ra khu vườn để thổ lộ các tâm tình của mình với cây và hoa. Trăng xa quá, chị ngẩng lên nhìn, ánh trăng phủ lên ánh sáng lờ mờ lên mặt, lên tóc và chiếc váy bi của chị. Ánh trăng như một phần an ủi và nâng đỡ chị khỏi sự cô đơn.Trong tay chị, trong chậu nước tôi đang sống, chị kể cho tôi nghe lại trong bảy ngày qua. Mỗi ngày chị thay nước cho tôi hai lần, ngày nào chị cũng căn nước âm ấm để mầm non của tôi phát triển nhanh hơn. Chị kể về những mong muốn của chị khi được nhìn thấy tôi nở ra những đóa hoa sen tuyệt đẹp, những lá sen xanh ngát và những cọng sen thẳng đứng. Tôi cũng hứa với chị.Ánh bình minh ló rạng, xuyên qua lớp nước đã lắng đọng chất dinh dưỡng. Tôi choàng tỉnh giấc trong thế đứng hiên ngang và vững chãi. Những lớp váng cáu bẩn còn lộ vài nơi trên mặt chậu. Một vài dề bong bóng bên thành chậu tranh nhau che cho tôi cái ánh nắng của buổi sáng. Chị bông súng hôm nay có thêm nhiều cánh hơn. Chị sen hồng cũng đang lấp ló thêm một nụ hoa mới. Tôi tự hỏi mình bao lâu nữa sẽ ra nụ và nở hoa. Tôi không biết được ngày mai mình sẽ ra sao. Tôi phải ra những lá sen mới để che mát cho làn nước trong chậu, chắc khi đó tôi mới nở hoa được! Tôi đang có mầm lá thứ nhất, sẽ có lá thứ hai, lá thứ ba gì đó và rồi khi có đủ cơ hội, tôi sẽ ra nụ và nở hoa. Cũng như vậy, tôi đã kiên nhẫn vượt qua đau đớn khi bị chị chủ gọt đầu, tôi kiên nhẫn thêm trong hơn bảy ngày để hôm nay tôi có một hình hài mới. Tôi phải kiên nhẫn thêm nữa, thêm nữa.Làm sao để tôi kiên nhẫn được? Tôi phải liệt kê ra những ý nghĩ tích cực trong chính mình: những ý nghĩ và hành động tiêu cực được tôi loại bỏ ra khỏi tâm trí. Khi ta không sợ hãi, không nóng giận vì nó là hành động trái ngược với sự an nhiên, tự tại. Sợ hãi của tôi là sự khổ đau và hình thành do các nhận thức sai lầm mang lại. Ta không cho phép mình quá rảnh rỗi, quá rảnh rỗi làm ta không tinh tấn được trong các ý nghĩ, các hành động mang tính tích cực. Ý nghĩ của ta phải trong sáng, tích cực để chị chủ nhà được thêm vui mỗi khi ngắm nhìn ta trong mỗi buổi tối, thân – hoa – lá và củ phải sinh sôi và phát triển để làm thuốc chữa bệnh cho người khác.
2. Nay là ngày thứ mười hai, tôi nhú lên được khỏi mặt nước hơn năm xen-ti-mét. Lá mầm của tôi giờ này đã to lớn, chỉ đợi đến đêm nay sẽ hé mở dần dần. Phía dưới hạt cũng đã đâm thêm một mầm lá thứ hai, dài hai xen- ti-mét. Tôi đã được dịch chuyển chậu ra gần với chị hoa loa kèn vàng. Chị nhìn tôi với ánh mắt soi mói, những chiếc lá của chị như muốn trêu đùa tôi. Thỉnh thoảng lại chọc xuống mặt nước trong chậu làm tôi rung rinh chao đảo. Một bông loa kèn vàng của chị ngó chăm chăm vào tôi, vài bông khác ngó qua các hướng khác như muốn loan báo các hành động, những cử chỉ và ý nghĩ của tôi cho mọi loài trong vườn nghe. Chỉ đợi một cơn gió nhẹ thoáng qua, chị loa kèn xua những tấm lá dài tạt ngang qua tôi như hù dọa, như căm phẫn, làm như tôi có thù hằn gì với chị. Có thể chị sợ những bông hoa tàn úa của chị khi rơi xuống sẽ bị nhấn chìm trong chậu nước của tôi chăng? Tôi nhỏ bé, không lấy được nhiều ánh nắng và gió như chị! Chị căm tức? Trong khi chị vẫn mải mê xua các tấm lá khác, tôi nhìn các chị hoa khác đung đưa theo gió. Tôi nhìn hướng gió nên biết chị sẽ tạt tôi theo hướng nào. Cùng lắm, tôi chỉ bị lay nhẹ bởi mặt nước, khi mấy cánh lá to dài và xù xì của chị vươn tới và tạt vào mặt nước.Cái nắng oi bức của buổi xế trưa hòa vào với những cơn gió hổn hển toát mồ hôi. Sài Gòn vào đầu mùa mưa như dịu lại: vài giọt mưa nhỏ. Nắng vẫn còn nắng, gió vẫn còn gió và mưa bắt đầu rơi. Nó cũng như tính cách người Sài Gòn thoải mái, khoáng đạt và vô tư như vậy. Mỗi người mỗi việc, mỗi người mỗi ý nghĩ, mỗi người mỗi cách làm và mỗi người đều được hoàn toàn tự do trong tâm trí.Anh xương rồng trên cửa sổ, phía sau tấm kính trong nhà ngó tôi đăm đăm. Nếu không có tấm kính, chỉ cần cơn gió mạnh là anh té ngay vào lá mầm bé bỏng của tôi và đâm vào những chiếc gai bén nhọn. Tôi rùng mình sợ hãi. Anh ngó tôi và quan sát tỉ mẩn đến im lặng. Tôi đã bị vài hạt mưa lớn ráng xuống thân đau đớn. Phía sau anh, chị chủ nhà đang ngồi trên chiếc ghế đẩu. Chị đã ngồi như thế trong sáu năm trở lại đây. Anh xương rồng gai góc, chị không ngó. Vài bông hoa trong vườn lung lay vì bị mưa và gió, chị không ngó. Chị ngó vào hư vô trong cái tiết trời u ám lúc chuyển mưa. Những đụn mây như lòng chị trĩu nặng, sự trăn trở, sự gò bó và u buồn. Những giọt mưa như những giọt nước mắt chị chảy ra cho thỏa những mong ước, thỏa những nhớ nhung và những ham muốn ẩn nấp trong con người chị bấy lâu. Những bong bóng nước trôi chảy, buồn thương cho một kiếp người. Chị ngó qua tấm kính trong vô vọng và thổn thức.Bữa nay, chồng chị về đột ngột. Anh mở cửa ra trong cơn men choáng váng, trong cái nhầy nhụa của cơn mưa đầu mùa. Những vệt hoen ố trên áo mưa, những bụi bặm của tháng ngày đã qua quệt vào mặt anh như dòng sông đầy bùn đặc quánh và loang lổ. Anh thấy chị vẫn ngồi bên ô cửa sổ. Anh la ó một cách vô duyên, kêu la người vợ trong thảm thiết. Chị vẫn im lặng như không có gì xảy ra! Anh tiến tới chị cùng hơi men nồng nặc như mọi khi. Anh như con thú hoang quay có, hung dữ và đói khát… Anh xương rồng nằm chèm bẹp bên ngoài ô cửa sổ với đầy những mảnh kính vỡ vụn.Cơn thịnh nộ và những cuộc ẩu đả lại tiếp tục trong căn nhà này! Tôi thấy lần đầu tiên. Tôi che mắt, không muốn nhìn. Tôi bịt tai, không muốn nghe những âm thanh chát chúa, đay nghiến. Tôi không muốn nhìn thấy các hành vi đánh nhau qua lại giữa hai người. Tôi muốn vào can ngăn! Sao tôi có thể làm được! Một mầm lá bé nhỏ mới thoát khỏi mặt nước! Tôi cúi gằm mặt nhìn lại chính mình. Tôi cũng đang bị bủa vây bởi những giọt nước mưa chát chúa và tàn nhẫn. Anh xương rồng nằm chỏng chơ trên mặt đất, anh nhìn tôi như cầu cứu. Anh không quen với cuộc sống có quá nhiều nước, ngay cả với nước mưa và nước mắt. Tâm hồn anh mơ mộng được tưới tẩm bằng những giọt nước tự nhiên. Thân hình anh gai góc được tưới tẩm bởi vài giọt nước mỗi tuần. “Anh lăn đi!” – Tôi thúc giục. Anh đã bị kiệt sức, nước quá nhiều đang cuốn anh đi. Anh không chủ động được chính mình mặc dù thân hình anh đầy gai góc và lộ rõ những nét từng trải của khô cằn và khổ đau.Tôi vô vọng nhìn theo những làn nước đang chảy và gió đang mạnh dần. Tôi ngó anh và nương theo làn gió, mắt tôi mờ mờ ảo ảo đẫm nhòa nước, đẫm nhòa nhìn trong cái gió tạt của cơn mưa chiều. Anh của thế giới khác, tôi của thế giới khác! Sao tôi có thể nâng đỡ anh nằm trên cái bờ chậu khô cằn và nóng cháy của tôi! “Anh xương rồng! Em xin lỗi”. Tôi gào thét, tôi quẫy đạp, tôi nghiêng ngả và khóc than trong vô vọng để níu giữ anh bên ô cửa. Chị loa kèn vẫn đung đưa, chị vẫn cười đùa với những chiếc lá và phả vào mặt tôi. Chị vui khi thấy những cảnh này sao? Chị căm phẫn hay thù hận gì mà vẫn bình thản trước sự vô vọng của muôn loài khác? Hay chị đã quen với cảnh anh chị chủ nhà hành xử thô bạo? Những chiếc lá của chị vẫn cười nhạo vui vẻ. Tôi không hiểu! Tôi không biết! Tôi mới thấy những gì xảy ra, đây là lần đầu tiên trong cuộc sống bé nhỏ của tôi. Một lá mầm sắp bung ra.Những tia nắng lại bắt đầu ló rạng. Đám mây u ám và đầy những nhớp nhúa của cuộc sống dần tan đi. Nó đã đổ hết xuống căn nhà này. Nó thỏa mãn. Khi những gì đã được viên mãn thì lòng đố kị không còn, lòng ghen ghét, sự hờn trách cũng vơi đi. Nhưng đám mây kia có biết đâu, những mầm mống ấy vẫn còn tồn tại trong chính nó, một khi được khởi phát, nó lại trút hết xuống căn nhà này. Với lòng căm phẫn và ghét bỏ của nó, nó không nhận ra những điều “bất hại”, nó không hiểu được “tàm quý”, nó mất đi sự “từ bi”! Phải chăng đám mây này là chính là những con người trong ngôi nhà này của ngày hôm qua? Phải chăng sự tức giận, sự hờn ghen, sự căm phẫn ngột ngạt trong ngôi nhà này tích tụ ra thành đám mây để trút ngược lại? Một vòng xoay quanh quẩn của lòng tham hận và si mê tai quái.Sự xô đẩy, những cái tát nảy lửa, tiếng chửi bới, tiếng trẻ em gào khóc thảm thiết trong cơn mưa! Chị lầm lũi bước đi lánh nạn vài tiếng đồng hồ. Hai em gái nhỏ được hàng xóm nâng niu, ôm ấp và che chở. Sự hục hặc của ông chồng vẫn ầm ĩ như muốn nổ tung căn nhà. Tôi vô vọng, tôi không với đến được hai em bé! Tôi chỉ là một lá mầm mới nhú lên. Sự cám dỗ về tinh thần hay vật chất hay sự thiếu vắng tình yêu thương trong nhà này đã đẩy sự việc đi vượt mức của cuộc sống?Chị thủy tiên vàng cười. Chị là một trong những biểu tượng của sự tôn trọng. Chị vẫn tôn trọng tôi, tôn trọng cách nghĩ, cách nhìn nhận của tôi trong hơn bảy ngày qua. Chị vẫn tôn trọng cả anh và chị chủ. Chị hiểu rằng những đốm lửa nhen nhóm mỗi ngày sẽ làm dấy lên sự bùng cháy. Cái bùng cháy nhanh hay chậm, nhiều hay ít và như tự nó có. Nó đã cháy trong cơn mưa của chiều nay. Cơn mưa không đủ sức để dập đám cháy trong lòng mỗi người!Chị hoa loa kèn ơi, chị hiểu không hay chị vẫn thù hằn gia đình này mà lu loa cho các loài hoa khác trong vườn! Anh xương rồng ơi, anh đâu rồi? Anh còn những ham muốn cố hữu của anh trong căn phòng kính chật hẹp đó không? Con chim sẻ lại “trách trách” trên mái tôn tìm những con sâu chết ngợp. Trách ai chim sẻ ơi? Hạt lúa, hạt mè trong ngôi nhà này rồi cũng sẽ không còn! Hãy đi nơi khác đi chim sẻ ơi, ra những cánh đồng bao la rộng lớn, ra với một khu rừng tràn đầy cây trái và hoa quả. Hãy mang về cho những đứa con thơ có những thức ăn từ bi và thánh thiện. Hãy sống thánh thiện và vượt qua các cám dỗ của những mùi vị sâu bọ. Hãy thực hành tình yêu thương với muôn loài. Hãy bỏ đi những tham sân si trong lòng nha sẻ ơi. Khi khát nước, hãy về đây uống những giọt nước trong ngần tôi đã lọc sạch. Khi ý nghĩ bị tù túng, hãy về cùng tôi tâm sự. Những làn hương thơm nhẹ nhàng của tôi sẽ làm cho sẻ vơi bớt những nhọc nhằn cố hữu. Hãy mớm những mảng lá xanh của tôi khi con sẻ bệnh, hãy lấy nước ở đây mà coi như dòng cam lộ xoa dịu tâm thân.Những giọt mưa cám dỗ lọt xuống dưới đáy trong chậu, những giọt từ bi nổi lên phía trên làm cho thân thể tôi mát lành và tươi sáng. Ánh sáng của buổi xế chiều như gôm lại làm những con vi khuẩn có hại không có cơ hội sinh sôi nảy nở. Nếu ta chế ngự lòng tham thì không còn sự cám dỗ. Khi ta không ham muốn thì không còn khổ đau. Khi ta hướng mình về ánh sáng của sự thật, ta sẽ bỏ qua được cái phù du và sự tạm bợ. Đêm nay, khi gặp chị chủ, tôi sẽ tâm sự với chị về ánh sáng của từ bi, của tình yêu thương và hướng chị đến tinh thần an ổn cùng với hơi thở. Chỉ có hơi thở của chính mình trong tinh tấn của tuệ giác mới có thể thoát khỏi các ràng buộc nhất thời của cuộc sống.3. Hôm nay là ngày thứ hai mươi tám tôi ngâm mình trong nước. Chiếc lá mầm đầu tiên giờ đã lớn thành chiếc lá có bán kính hai mươi xen-ti-mét. Lá mầm thứ hai giờ cũng đã muốn xòe ra che chở cho những mầm non mới đang trồi phía dưới. Nhiều nhánh dễ cũng đang lan trên lớp bùn và đâm sâu vào để tìm chất dinh dưỡng. Vài tiếng ho khàn đặc không thoát hơi của anh chủ. Anh đã bị bệnh.Phía trong gian bếp, chị đang lúi cúi lặt vài cọng rau xanh mướt. Tiếng dao bằm trên mặt thớt rền vang. Tiếng bằm đều đặn như muốn bằm nhuyễn nỗi cơ cực của tâm trí và thể xác để bỏ vào nồi cháo. Màu trắng bạch của hạt gạo nở tung tóe, màu vàng nhợt nhạt của cà rốt, màu xanh bầm tím của những lá hành,.. như chung sức quyện vào nhau tạo ra các phản ứng sinh hóa. Chúng hô hào nhau tạo ra thứ năng lượng để nuôi cơ thể anh đang teo tóp dần qua những phút giây. Tôi cũng muốn mình lớn thật nhanh. Tôi muốn ra những mảng lá to và nhiều để chị có thể hái, phơi nắng và nấu với đường cát cho anh ăn. Tôi muốn củ sen trong tôi lớn thật nhanh để chị có thể làm cho anh món ăn giàu vitamin c và protein. Tôi muốn nảy ra nhanh những hạt sen để chị nấu thành một thứ nước uống cho anh ngủ ngon và mau hết bệnh.Cuộc sống, một không gian chật hẹp. Khi tôi là hạt sen, vẫn chỉ là hạt sen. Tôi là cái mầm đang nhú ra thì hạt sen cũng mất dần đi thân thể của mình. Vỏ hạt tạo ra những chất dinh dưỡng để nuôi dưỡng một mầm sống mới được hình thành. Khi mầm sống trong tôi càng lớn thì hạt sen không còn là hạt sen nữa. Giờ tôi là sen có củ, dễ, cọng và lá. Vỏ hạt vẫn ngâm mình trong nước bùn nhiễu nhão, những mảng vỏ vỡ, dần dần nở vụn ra hòa vào nước. Tôi lớn dần lên, những gì thuộc về tôi trước đó lại mất đi. Tôi mất đi cái gọi là hạt sen. Hạt sen được chuyển hóa thành củ sen, dễ sen, cọng sen và lá sen như tôi bây giờ. Tôi len lỏi trong cái không gian chật hẹp của cuộc sống. Tôi dành lấy khoảng không của hạt sen nhỏ bằng đầu ngón tay để giờ đây, nếu vo tròn tôi lại, tôi đã lớn bằng nắm tay.Anh chủ đang khô héo bởi những cơn ho khàn đục, cổ anh như muốn ngăn lại dòng không khí nuôi cơ thể anh. Những dịch đờm trong cổ anh càng lớn, càng nhiều thì những lớp da thịt càng như muốn dính chặt vào lớp xương khô đét lấy những nguồn dinh dưỡng cuối cùng nhất trong anh.Chị hoa loa kèn cũng đã rơi rụng hai bông hoa héo úa ngay bên cạnh tôi. Một bông tựa như cái tai chị đã bị rụng, chị không nghe được gì từ khu vườn nhỏ bé này. Một bông như cái cái miệng hay la hét, hay xỉa xói giờ này cũng không còn. Một bông còn lại trong mắt chị nhìn tôi mờ đục, chứa lởm chởm những vạt úa vàng thảm hại. Anh xương rồng nằm thu lu ngay ống thoát nước đã mười sáu ngày nay với dáng bộ buồn thảm và vô vọng. Những cái gai tua tủa trên người anh gãy siêu vẹo qua bên trái, bên phải. Mười sáu ngày nay chúng tôi không thấy hình dáng anh chủ xuất hiện…Những tiếng trống, tiếng kèn inh ỏi, mùi khói nhang từ trong nhà tỏa ra. Cả khu vườn ngột ngạt. Chị hoa mai gầy đét và trơ trụi lá được chuyển đến cùng chị phong lan treo sát dạt phía bờ tường ẩm mốc rêu xanh. Tôi không còn thấy chị bông súng. Phía xa, hai bên cánh cổng nhà anh chị chủ đã mở rộng.
4. Mỗi ngày tôi mỗi đứng vươn cao. Nhiều lá xanh đã đứng thẳng lên hóng những làn gió mát lành từ phía sống Sài Gòn thổi vào. Tôi cảm nhận được sự tươi mát. Tôi cảm nhận thấy hơi nước của con sông phía xa mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy, nơi có các chị lục bình lững lờ trôi theo con nước.Chậu sen của tôi đã được để ngay bên hông cửa ra vào phía trước phòng khách. Phóng tầm mắt về phía bên trái và dọc lối vào, tôi mừng vui vẫy gọi các anh chị tôi đang ung dung trong các chậu sen. Kể từ ngày tôi nằm lịm đi cùng các anh chị, giờ đây mới gặp lại. Tôi đung đưa cành lá cao nhất và nhảy nhót như em bé gặp mẹ về sau một ngày làm việc. Các anh chị tôi cũng vui mừng khôn siết. Có chị đã có nụ vươn cao, chị đung đưa và muốn xé toạc cái khoảng không để đến gần cho tôi ngắm nghía và nâng niu. Chị Hai, các anh chị đã ở đâu bấy lâu nay? – Tôi khóc ròng vì mừng vui. Tôi khóc cho thỏa sự cô đơn đã qua, khóc cho thỏa sự khổ đau đã cùng tôi trong những đêm tối lạnh lẽo. Tôi khóc cho những kiếp người đầy những sân hận, thù oán, phóng dật và sát hại.Chị Hai kể cho tôi nghe: Từ ngày ấy, chị và các anh đã được đưa qua một ngôi nhà khác. Ở đó có rất nhiều loại hoa, ngôi nhà có khu vườn bán cây cảnh của anh chị chủ. Ở đó có nhiều loại hoa lan, hoa hồng, bonsai,.. Ở đó có người chăm sóc và cắt tỉa mỗi ngày. Hôm nay, ngôi nhà đó được chuyển qua cho người chủ mới, chị chủ chỉ trở về đây những chậu sen và vài ba giỏ phong lan.Tôi vui mừng. Một cơn gió thoảng qua. Kìa, chị Ba cũng có một nụ lên cao gần bằng chị Hai rồi – Tôi la lên và hòa cùng tiếng cười với các anh chị. Ánh nắng dần lên cao, chúng tôi lại tiếp tục với công việc của mình: lấy vừa đủ các chất dinh dưỡng dưới lớp bùn, lấy thêm một chút ánh sáng của buổi sớm, chăm sóc một vài mầm lá mới hé nở, lọc gặn những vi sinh vật nhỏ bé có hại, tỏa ra oxy cùng các loài cây khác cho khu vườn thêm tươi mát hơn…Chị bướm trắng nhỏ xíu không bao giờ ngó nghiêng đến tôi, hôm nay bay ra đứng giữa lối ra vào, từ xa chị vẫy đôi cánh chào hỏi anh chị em tôi. Hai cái râu khi xòe khi cụp, khi lên khi xuống như vỗ tay chúc mừng, như thán phục anh chị em tôi không bị nhiễm những lớp bùn phía dưới chậu. Chị làm như thế rất lâu. Chị bay đến đậu trên chậu hồng nhung phía dưới, lấy râu chọc giỡn đóa hồng làm chị hồng nhung lay động vì nhột nhạt. Chị thì thầm điều gì đó rồi lại bay đến mảng cỏ xanh mướt dưới chân tường, đong đưa và lắc lư thân mình… Chúng tôi gặp lại nhau, chị vui; chị lại có thêm các thành viên mới trong khu vườn này, chị vui.Đã lâu rồi tôi không còn thấy chị chim sẻ. Có lẽ giờ này chị đã cùng các con của mình bay xa ra phía những ruộng lúa chín mọng. Có lẽ chị đang nô đùa và dạy con của mình nhặt những hạt lúa vương vãi chín mọng. Chị đang bắt đầu một cuộc sống mới trong khoảng trời mênh mông tự do. Cuộc sống giản đơn và thanh thoát. Có lẽ chị đã có một tổ ấm nơi hốc cây có đầy mùi thơm của những cọng rơm đầu mùa.Những ngày cuối tháng tám, trời không còn oi bức và nóng nực. Những cơn mưa dần trở lên có quy luật hơn. Nó không vồn vã để đổ vào nơi này hay nơi khác một cách ngẫu hứng. Nó báo trước bằng những tảng mây sám xì và nặng nhọc ở một phía khác. Nó nhờ hướng gió báo cho vùng này hoặc vùng khác biết rằng nó có đến hay không đến. Những tia nắng cũng không còn gay gắt như muốn xé nát da thịt như đầu mùa mưa. Tia nắng được nâng niu bằng những hơi nước xoa dịu mỗi ngày nên tôi không bị nóng bỏng dưới làn nước trong chậu của mình.Trời đang chuyển tối, ánh đèn heo hắt từ trong phòng khách lan tỏa. Trên bàn thờ Phật, ánh đèn điện sáng nhấp nháy theo một lập trình đã định sẵn. Tôi yên lặng, hướng đầu búp sen về phía bàn thờ, những cành lá theo đó cũng nghiêng một góc để chiêm ngưỡng. Con dế mèn từng bước chầm chậm leo lên bậc thềm nhà, ngó vào phía trong.Cửa phòng khách mở rộng hơn, thoảng mùi sen thơm phảng phất và tinh khiết ào ào tỏa ra hiên nhà. Cái giá gỗ cao đang nâng niu bó sen hồng và bó sen trắng…Cánh cửa cổng đóng lại. Trong đêm tối, chị chủ dẫn xe đi cùng với áo màu lam và hai bó sen nằm trong giỏ xe, phía trước.